ThS17.003_Đặc điểm lịch sử – văn hóa của địa danh huyện việt yên – bắc giang
I. LÝ DO CHỌN ĐỀ TÀI
Địa danh là một loại cứ liệu rất có giá trị đối với việc nghiên cứu vốn từ vựng nói riêng và lịch sử của một ngôn ngữ nói chung. Ngôn ngữ là một thành tố hữu cơ của văn hoá cho nên địa danh không chỉ góp phần nghiên cứu ngôn ngữ của một vùng miền, một đất nước mà còn góp phần làm sáng tỏ mối quan hệ giữa ngôn ngữ và văn hoá của một dân tộc. ” Nghiên cứu địa danh sẽ góp phần nghiên cứu văn hoá một vùng lãnh thổ – một trong những vấn đề đang được quan tâm hiện nay” [8 ]
Địa danh không chỉ gắn bó chặt chẽ với văn hoá, mà còn có mối quan hệ khăng khít với địa lý cũng như lịch sử dân cư của một vùng nhất định . Mỗi địa danh đều gắn với những chủ thể nhất định ở các giai đoạn lịch sử nhất định . Qua địa danh nào đó ta có thể tìm thấy được quá trình lịch sử – xã hội của một dân tộc, thấy được đặc trưng văn hoá, cuộc sống sinh hoạt, thậm chí cả năng lực tri nhận, nhận thức cũng như tâm lý của họ. Trong một vùng đất có nhiều dân tộc khác nhau sinh sống thì địa danh nơi đó cũng mang dấu tích của nhiều ngôn ngữ khác nhau. Có thể một vùng đất có nhiều tên gọi , mỗi tên gọi được hình thành trong những điều kiện văn hoá, lịch sử nhất định mang những dấu ấn nhất định . Nhiều địa danh mang tên con người, cây cỏ, muông thú, sự vật… đặc trưng của vùng đất mà chúng gọi tên. Những địa danh ấy đã trở thành “vật hoá thạch ” ,” như những đài kỉ niệm bằng ngôn ngữ độc đáo, lưu trữ các thông tin văn hóa” về thời đại mà nó chào đời , còn lưu giữ mãi về sau.
Việt Yên thuộc vùng Kinh Bắc xưa. Đây là một vùng đất cổ của người Việt rất giàu truyền thống văn hóa, văn hiến. Nghiên cứu hệ thống địa danh Việt Yên chúng ta sẽ hiểu được trong suốt chiều dài lịch sử của dân tộc Việt Nam, Việt Yên đã năng động tạo nên những truyền thống tốt đẹp của mình trong nhiều lĩnh vực của đời sống xã hội : kinh tế, văn hóa, khoa cử …, thấy được các thế hệ cha ông ngày trước đã tạo ra cho mảnh đất này nhiều công trình kiến trúc – điêu khắc độc đáo, nhiều truyền thuyết dân gian đặc sắc in dấu trong nhiều địa danh – di tích nổi tiếng. Đó là những di sản vô cùng quý giá cần được giữ gìn và phát huy trong thời đại hiện nay .
II . LỊCH SỬ VẤN ĐỀ
1. Tình hình nghiên cứu địa danh trên thế giới
Đặc điểm lịch sử – văn hóa: Việc nghiên cứu địa danh đã được phát triển từ lâu trên thế giới .Ở Trung Quốc, ngay từ thời Đông Hán, Ban Cố đã ghi chép hơn 4000 địa danh, trong đó có một số địa danh đã được giải thích rất rõ về nguồn gốc và ý nghĩa . Đời Bắc Ngụy (380-535 TCN) trong ” Thủy Kinh chú sớ ” Lịch Đạo Nguyên đã ghi chép hơn 2 vạn địa danh, số được giải thích ngữ nguyên là hơn 2300. Ở các nước phương tây, bộ môn địa danh học chính thức ra đời vào cuối thế kỷ XIX. Năm 1872 J.J . Eghi (Thụy Sĩ ) viết cuốn “Địa danh học”. Đến cuối thế kỷ XIX, đầu thế kỷ XX , Ủy ban địa danh của các nước Mỹ, Thụy Điển, Anh lần lượt ra đời .
Tiên phong trong lĩnh vực xây dựng hệ thống lí luận về lí thuyết địa danh là các nhà địa danh học Xô Viết. Những năm 60 của thế kỉ XX tại Liên Xô đã có hàng loạt công trình nghiên cứu về lĩnh vực này ra đời . E.M.Murzaev viết cuốn”Những khuynh hướng nghiên cứu địa danh học”(1965) và A. V. Superanskaia đã xuất bản công trình ” Địa danh là gì ” (1985). Còn A.I .Popov (1964) lại đưa ra những nguyên tắc cơ bản của công tác nghiên cứu địa danh, trong đó chú trọng hai nguyên tắc chính là phải dựa vào tư liệu lịch sử của các ngành ngôn ngữ học, địa lý học, sử học và phải thận trọng khi sử dụng phương pháp thành tố để phân tích ngữ vĩ của địa danh.
Ngoài ra I. A. Kapenco (1964) đã phát biểu những ý kiến bàn về địa danh học đồng đại. N.V.Podonxkaija đã phân tích, lí giải địa danh mang những thông tin gì. Công trình của bà đã góp phần làm cho việc nghiên cứu địa danh ngày càng đi sâu vào bản chất. Nhà nghiên cứu A. V. Superanskaia trong cuốn” Địa danh là gì “(1985) đã đặt ra những vấn đề vừa mang tính cụ thể vừa mang tính khái quát cao.Trong công trình nghiên cứu của mình, tác giả đã đi sâu vào những vấn đề thiết thực liên quan đến việc phân tích điạ danh . Ngoài việc trình bày cách hiểu về khái niệm địa danh, bà
còn nêu lên các vấn đề khác như tính liên tục của tên gọi , không gian tên riêng và các loại địa danh(địa danh kí hiệu, địa danh mô tả, địa danh ước vọng) cũng như tên gọi các đối tượng địa lí theo địa hình. Có thể nói đây là công trình lớn, có giá trị tổng kết những kết quả nghiên cứu mới, đặt nền móng vững chắc cho các công trình nghiên cứu về địa danh học tiếp theo.
Bên cạnh những công trình của các nhà địa danh học Xô Viết, các nhà nghiên cứu địa danh của các nước khác cũng đã có những đóng góp không nhỏ trong lĩnh vực này . Ch. Rostaing (1965) trong tác phẩm”Les noms de lieux ” đã nêu ra hai nguyên tắc nghiên cứu địa danh. Đó là phải tìm ra các hình thức cổ của các từ cấu tạo địa danh và muốn biết từ nguyên của địa danh thì phải dựa trên kiến thức ngữ âm học địa phương .Chuyên luận này đã bổ sung thêm cho vấn đề mà A.I .Popov đã nêu ra trước đó…